DEMAIN, DÈS L’AUBE…
Demain, dès l’aube, à l’heure où blanchit la campagne,
Je partirai. Vois-tu, je sais que tu m’attends.
J’irai par la forêt, j’irai par la montagne.
Je ne puis demeurer loin de toi plus longtemps.
Je marcherai les yeux fixés sur mes pensées,
Sans rien voir au dehors, sans entendre aucun bruit,
Seul, inconnu, le dos courbé, les mains croisées,
Triste, et le jour pour moi sera comme la nuit.
Je ne regarderai ni l’or du soir qui tombe,
Ni les voiles au loin descendant vers Harfleur,
Et quand j’arriverai, je mettrai sur ta tombe
Un bouquet de houx vert et de bruyère en fleur.
VICTOR HUGO
Les Contemplations
3 Septembre 1847
TOMORROW AT DAYBREAK
Tomorrow at daybreak, when the fields are pale
I will leave. You see, I know that you wait for me.
I will cross the forest, I will cross the hills
I cannot live far from you any longer.
I will walk, my eyes seeing only mind’s visions
Seeing nothing else, hearing not a sound
Alone, unknown, back bowed, hands crossed
Sad, and the day for me will be like the night
Looking not at the golden night that falls
Nor the sails from far descending on Honfleur
And when I arrive, I will place upon your grave
A wreath of green holly and heather in bloom.
Translated by VALERIE SMITH
Bản dịch của Vương Ngọc Long :
NGÀY MAI, LÚC RẠNG ĐÔNG
Rạng ngày mai khi cánh đồng trắng xoá
Cha sẽ đi… vẫn biết con chờ cha
Băng rừng sâu, vượt núi thẳm non xa
Cha không thể đợi chờ lâu mòn mỏi
Đôi mắt mãi trầm tư cha bước vội
Không nhìn quanh, chẳng nghe tiếng động nào
Khom lưng cong, tay vắt chéo, nghẹn ngào
Đêm sầu đau cũng như ngày nuối tiếc
Hoàng hôn phủ chiều vàng cha chẳng thiết
Chẳng nhìn xa phía cảng ngập màn sương
Cha đến đặt trên mồ con gái thương
Hoa thạch thảo, ô rô màu thắm biếc…
…………………………………………..
Bản dịch của Kiều Giang :
NGÀY MAI, LÚC RẠNG ĐÔNG
Cha sẽ đi- phương trời – con có biết ?
Sáng mai đây khi sương sớm giăng mờ,
Cha sẽ qua bao núi đồi – con biền biệt,
Chẳng thể nào chờ lâu nữa…con thơ !
Chân cha bước, lòng chìm sâu suy tưởng,
Mắt không nhìn, tai cũng chẳng nghe đâu,
Tay nắm chặt, vai cỏi còm – pho tượng
Lòng trĩu buồn, ngày chìm xuống đêm sâu…
Cha nhắm mắt , xua chiều vàng trước mặt,
Cả những cánh buồm đang lượn phía Harfleur
Khi cha đến bên con-vòng hoa trên mộ vắng
Ô-rô, thạch thảo này- hoang đắng cõi lòng cha ! …
* CÙNG BÀI DỊCH CỦA NHÓM TRĂNG SAO VÀ CÁC BẠN :
1- RẠNG ĐÔNG SỚM MAI
Rạng sớm mai cánh đồng còn sương trắng
Cha rời nhà, kìa, con vẫn đợi cha
Cha băng rừng vượt núi đến bên con
Cha chẳng thể sống xa con mãi được
Chân cha bước mắt đắm trong suy tưởng
Không thấy gì và chẳng thiết nghe chi
Quạnh quẽ, mình cha, lưng khòm, tay thắt
Ôi quá buồn, ngày có khác chi đêm
Chẳng thiết nhìn ánh hoàng hôn dần khuất
Cả những cánh buồm cập bến xa xa
Cha sẽ đến trên mộ con cha đặt
Bó ô rô lẫn thạch thảo rộ hoa
Chieu Uyen Vu dịch
*****
TẢNG SÁNG, NGÀY MAI
Tảng sáng, ngày mai, khi những cánh đồng kia còn sương mờ trắng xoá
Cha sẽ ra đi, tìm đến với con thôi
Con hiểu rồi, là lòng cha biết đấy
Con đang đợi chờ cha, từng giây phút ngậm ngùi
Cha sẽ băng qua khu rừng tăm tối ấy
Sẽ trèo qua tất cả những ngọn đồi
Bởi vì cha chẳng thể nào tiếp tục
Sống lià xa con được nưã, trên đời
Cha bước đi, mắt chỉ có những ảnh hình trong tâm tưởng
Không thấy điều gì, mọi âm thanh tắt lịm
Một mình, không tuổi tên, lưng khòm, hai bàn tay nắm lại.
Buồn. Với cha bây giờ, ngày có khác chi đêm
Cha không thiết nhìn ánh vàng kia rớt giưã đêm rơi
Cũng không ngó những cánh buồm xa khơi đang tiến dần về Honfleur cảng phố
Khi đến nơi, cha sẽ đặt lên mộ con, đoá thạch thảo chỉ vưà mới nở
Và một vòng ô rô xanh, xanh ngắt, con ơi.
Sa Tran
******
Ngày mai, khi đồng xa còn mờ sương sớm
Cha vội vã đi vì biết con nóng ruột đợi chờ
Hết vượt núi lại băng rừng không mệt mỏi
Bởi cha không thể xa con lâu hơn nữa, con ơi.
Cha cắm cúi đi với bóng hình con trong trí não
Không nghe gì cũng chẳng thiết nhìn ai
Một mình cha oằn lưng bươn bả
Đau thắt tim, đêm lấn cả sang ngày.
Cha đâu thấy hoàng hôn trải ánh vàng
Hay cánh buồm nâu có quay về bến cảng
Quà cho con, nhánh ô rô xanh và chùm hoa nhỏ
Có ấm chỗ con nằm – góc nghĩa trang .
Thanh Doan
*****
Sớm mai, lúc sương phủ trắng đồng
Ba sẽ tìm con, con đợi phải không ?
Băng rừng, băng núi Ba sẽ đến …
Mỗi phút xa con, thật quặn lòng .
Ba bước chỉ biết mình đang đi
Chung quanh mất cả, chẳng còn chi
Quanh quẽ, cô đơn, lưng còng, tay nắm chặt.
Sầu nặng, ngày hóa thành đêm im bặt.
Ba không muốn nhìn buổi chiều tà ..
Không muốn nhìn cánh buồm thong thả đến bên xa
Ba đến để đặt trên mộ con tất cả
Hoa của yêu thương và màu xanh của ba.
Doan Dieulam
*****
NGÀY MAI, LÚC RẠNG ĐÔNG
Ngày mai trong sương trắng rạng đông
Cha sẽ đi, vì con gái đang chờ
Sẽ vượt qua núi cao và rừng thẳm
Không thể nào cha xa cách con thơ
Chân bước đi, mắt theo điều cha nghĩ
Chẳng nghe thấy gì ngoài nỗi nhớ con yêu
Lầm lũi bước trong cô đơn, lặng lẽ
Sầu thương này, ngày cũng tối như đêm
Không màng ngắm chiều vàng đang rơi xuống,
Chẳng trông buồm căng gió phía trời xa,
Đến bên con, trên mồ xanh cha đặt
Một chùm hoa thạch thảo với ô rô…
Nguyễn Diệu Tâm